Thursday, May 10, 2007

My love story 3

My love story - part 3

”Một ngày dài khi vắng hình dung. Của người tôi yêu ôi sao quá quạnh hiu….”

Hắn ngao ngán nhìn con mobile rồi lại ngao ngán đứng dậy đi ra đi vào. Công việc của hắn từ sáng tới giờ chỉ có vậy mà sao ko hắn vẫn tiếp tục như thế được nhỉ?Hắn buồn - nhìn cái mặt down down đần đần là biết liền à!Tại sao phải buồn? Chắc ko phải tại trời mưa đâu. Không phải tại hắn thích mưa mà cái khung cảnh u ám của bầu trời kia cũng chẳng nhằm nhò gì so với cõi lòng của hắn cả.

“Chuyện chẳng có gì, thế rồi mà thành giận nhau, để rồi lại phải buồn, phải nhớ,thế mới chán.” Hắn đang ngồi nghĩ lại. Đã hai ngày hai đứa không nhắn cho nhau một dòng tin nào. Tình yêu của hắn bắt đầu từ những tin nhắn và lúc nào cũng nồng nàn nhờ những mảng tin ngắn ngắn nhưng đầy cảm xúc SMS.Thế mà đã hai ngày ko có một tin thì làm sao chả buồn, chả chán,chả không thiết làm ăn gì?

Chuyện là hồi hôm (cách mấy hôm rồi) hắn hẹn nàng tới cuối tuần sẽ đi Đền Cao chơi vì hôm đó là hội Đền. Thế rồi do công việc hắn phải lên HN.Mà lên đến HN thì có nhiều cái vui lắm. Hắn gặp một lũ bạn cùng trường ngày xưa. Bù khú rồi bài bạc rồi rượu chè bét nhè đến nỗi hắn ko thể về kịp vào chiều ngày hôm trước để sáng sau đi chơi với người yêu được. Hắn chỉ nhắn có cái tin là anh không về được vì công việc vẫn chưa xong. Hắn yên trí nghĩ rằng nàng sẽ thông cảm.

Nói là yên trí vậy thôi thật ra hắn cũng sốt ruột lắm! Ngay sáng sớm hôm sau mặc dù bữa rượu hôm qua vẫn còn dư âm trong cái cổ họng nhạy cảm với thời tiết của hắn, hắn vẫn cố dậy sớm để chuẩn bị ra về. Thời tiết lại không ủng hộ người có lòng thành như hắn. Trời cứ mưa mãi, không to lắm nhưng đủ ướt để gây trở ngại cho hắn! Chết tiệt! Trong năm hắn ghét nhất mùa này, thời tiết thì ẩm ướt, mưa lây nha lây nhây, đường xá thì bẩn bụi,…Chia tay mấy thằng bạn rồi đội mưa ra về lòng hắn vẫn chưa hết khó chịu về cái ý nghĩ về thời tiết và cơn mưa đang cản đường hắn.

Chạy xe trên đường hắn cố gắng thật để tâm vào lái xe nhưng không được vì đầu hắn lúc nào cũng nghĩ đến chuyện về nhà thật sớm để đi chơi với người yêu. Hắn chắc mẩm thể nào không có hắn nàng cũng sẽ không đi nữa và sẽ đợi hắn về. Nghĩ đến đó hắn lại càng đi cẩn thận hơn vì có lần nghe thằng bạn nói Đền Cao thiêng lắm! Hẹn đi mà không đến là thảo nào cũng có chuyện. Hắn lo lo và lái xe thật an toàn!

Về đến nhà trời không còn mưa mấy đường xá đã bắt đầu khô. Hắn mừng lắm rồi chẳng kịp chuyển đồ vào trong nhà đã tí tởn gọi điện ngay cho người yêu.Phản ứng của hắn không đến nỗi rụng rời cả cái điện thoại ( Như thế thì hỏng con mobile yêu dấu mất) nhưng là buồn và thất vọng tràn trề! Chẳng lẽ nàng không thể đợi đến lúc hắn về rồi cùng đi sao? Chẳng lẽ hắn không quan trọng chút nào sao? Hay là nàng lại đi chơi vui vẻ với bọn nào rồi? Đã thế lại còn nhắn tin :” Anh cứ thong thả mà về” Nghe mà lộn ruột!

Hắn ngồi phịch xuống cái ghế tội nghiệp. Mặt thì đần thối còn trong đầu không ngừng suy nghĩ miên man. Được một lúc,chẳng biết là bao lâu nữa bỗng nhiên hắn đứng phắt dậy. Tay vuốt mấy sợi tóc xoà xuống khoé mắt rồi cởi phanh cái áo sơ mi ra rồi ném uỵch nó vào góc ghế. Ngả người nằm dài trên cái đi-văng gỗ mà người ngoài nhìn vào trông như một kẻ vô hồn.

Tít….tít…tít

Hắn vơ vội cái mobile với hi vọng nàng sẽ hẹn hắn ở đâu và bảo hắn vào đi cùng. Dù sao thì cũng được gặp người yêu. Hắn chẳng thiết đi chơi, chỉ mong được gặp nàng ngay lúc này,ngay bây giờ thôi.

“Anh à! Đang làm gì thế? Leo một mình lên Bàn Cờ Tiên mệt thật! Tranh thủ ngồi nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt nên em nhắn tin cho anh.N.A.N”

Khiếp! Đi không có người yêu mà đi lắm thế! Vừa ở Đền Cao giờ đã sang Côn Sơn rồi! Hắn thầm lẩm bẩm rồi tự mình hậm hực vì thất vọng.Không một câu rủ người yêu vào đi chơi cùng hay là lại đi chơi với bọn nào vui vẻ rồi cho lên không cần người yêu đây. Càng nghĩ càng bực mình. Hắn ko thèm nhắn tin lại! Và ném cái mobile xuống giường rồi đi tắm!

Tắm xong hắn lại lôi cái mobile ra xem có tin nhắn nào mới không? Chẳng có tin nhắn nào mới cả nhưng dường như sau khi tắm người ta cảm thấy dễ chịu hơn chút. Cho lên hắn bình tĩnh nhắn lại cho nàng giọng trách móc nhẹ nhàng :” Anh vội vàng từ hn trở về chỉ để đi chơi với người yêu.Thế mà người yêu lại đi mất rồi.Chán thật”. Hắn cứ nghĩ là thảo nào nàng cũng nhận ra là nàng không quan tâm tới hắn.Tới lòng thành của hắn mong được đi chơi với nàng. Và thảo nào cũng có một vài câu nhẹ nhàng nào đó xin lỗi hoặc an ủi người yêu. Nhưng KHÔNG! Từ đó cho tới chiều, rồi tối tịnh không có một tin nhắn nào của nàng. Hắn càng bực mình,càng khó chiu và càng giận.

Rồi thấm thoắt bây giờ đã là hai ngày mà hắn cảm tưởng dài như hai niên cả hai đứa không một tin nhắn cho nhau.Hắn không còn bực mình,không còn giận nàng nữa.Bây giờ chỉ còn nỗi khó chịu vì nhớ, vì mong được gặp nàng. Nhưng dù nhớ, dù muốn gặp nàng ngay lúc này lắm hắn vẫn không chịu nhắn tin cho nàng.Hắn muốn chờ xem nàng có nhớ, có yêu hắn nhiều như hắn đang yêu nàng không?

57h kể từ tin nhắn cuối cùng hắn gởi cho nàng. Vào lúc 22h03phút và 31 giây con mobile của hắn lại kêu lên tiếng kêu quen thuộc.Hắn nhớ tiếng kêu này,nhớ lắm vì với hắn thế là quá lâu rồi! Trên màn hình là contact quen thuộc Mylove :”Anh! Tại sao vậy?” Hắn hiểu và hắn rất vui.Vui lắm! Vui vì nàng cũng nhớ hắn cũng yêu hắn như hắn hằng mong đợi! Nàng là như vậy và hắn mừng là hắn hiểu được nàng. Chỉ có bốn chữ cho một tin nhắn nhưng hắn biết là nàng cũng đang nhớ hắn lắm!Câu “tại sao vậy” chỉ có 3 chữ nhưng nó bao gồm là nàng đang lo lắng một nỗi lo lắng vu vơ xa xăm nào đó.Nó cũng có nghĩa là nàng đang giận hắn,nỗi giận chắc nhiều lắm và mỗi giây,mỗi phút hắn không nhắn tin cho nàng là nỗi giận này sẽ càng được nhân lên. Đến lúc này hắn đã kiểm soát được tình hình và hắn hiểu là có yêu nhau mới giận nhau như thế.Cho lên hắn đưa tay và chỉ soạn lại hai chữ “ Anh buồn”.

Hắn cố tình đẩy cảm xúc của nàng lên cao trào là để nàng càng yêu hắn hơn.Vì hắn đã biết có cách làm thế nào mọi chuyện trở lại bình thường vào ngày mai rồi!Giận hờn nó như một loại thuốc kích thích cho tình yêu. Nếu không giận hờn nhau làm sao hiểu sâu được nhau?Nếu ko có những lúc bồn chồn xa vắng làm sao hiểu được những niềm hạnh phúc giản đơn là vui vẻ ở bên nhau? Hắn giận nàng cũng chỉ vì hắn muốn được ở bên cạnh nàng và cùng đi bên nhau tạo lên những kỉ niệm ở những chuyến đi chơi.Nàng giận hắn cũng chỉ vì thiếu đi sự quan tâm của hắn thường ngày bằng những tin nhắn! Chỉ có thế thôi nhưng biết bao nhiêu là cảm xúc! Hắn khẽ mỉm cười trong đêm rồi lẩm bẩm câu cải lương của Mạnh Quỳnh mà giọng như đọc Rap “ Em ơi biển lớn sông sâu còn có khi đầy khi cạn.Nhưng tình của đôi ta luôn đong đầy theo năm tháng thì hờn dỗi chi em cho bờ mi thêm khô héo nụ cười?….” rồi ghi âm vào trong máy! Ngày mai thôi khi hắn gặp nàng hắn sẽ bắn cho nàng qua Bluetooth.Và hắn tin chắc là nàng sẽ hết giận ngay thôi!

Hết phần 3

My love story - part 2
333 magnify

Lần đầu tiên rủ nàng đi chơi phải như thế nào nhỉ? Chết thật! Bao nhiêu ý tưởng cho buổi ban đầu thật lãng mạn mà từ bé tới lớn hắn thường nghĩ tới ko hiểu sao giờ nó bay đi đâu hết! Thôi có lẽ người lớn rồi không cần phải hoa mỹ nhiều đâu.Chỉ cần mình chân thành là okie mà!. Nhưng mà cũng phải kiếm một chỗ nào cho nó riêng tư một tí chứ! Hắn lướt qua các địa điểm trong đầu.Chợt một ánh sáng loé nên như một ngôi sao chổi vừa bay qua một thiên hà tối om là cái đầu trống rỗng của hắnđược rồi!

Bi giờ là tới khâu chuẩn bị. Đầu tóc có vẻ ổn rồi! Thật ra thì chỉ ổn với hắn thôi còn nói theo kiểu ông thợ cắt tóc thì:" Đầu mày chỉ hợp với kiểu cổ điển thôi!" Còn quần áo không biết nên mặc gì nhỉ.?? Hắn nhìn qua mấy cái quần jean.Thôi cứ làm quần jean áo phao cho lành ( trời lạnh mà). Nhưng trông không được đứng đắn lắm! Đảo lại nhìn đống quần áo mà chẳng biết làm gì! Hắn chưa bao giờ là người quan trọng về ăn mặc cũng như quần áo! Mặc cho thiên hạ đua nhau khoe gấm khoe hoa. Hắn vẫn cứ style cổ điển của mình mà diễn. Thế nên hôm nay hắn thật sự lúng túng! Chợt đâu đó vang lên tiếng mẹ lúc khen thằng đi đường lúc ban chiều." Đấy thanh niên phải ăn mặc như thế! Sơ-vin đóng thùng trông mới chững trạc!" À ra thế! ra là các cụ thích những thằng chững trạc. Vậy là xong!

Giờ thì hắn đang chạy xe.Thong thả thôi nhưng cũng không quá rùa. Thỉnh thoảng lại vuốt vuốt lên mấy cọng tóc ướt keo trên đầu! Trong đầu đang đầy những tình huống sắp diễn ra. Đến ngõ rẽ vào nhà nàng! Ối giời ơi! Cái con chó này! Suýt nữa thì ông mày tông vào có phải hết đời ko con? Thế là hắn lại nghĩ :"Các cụ bảo mèo đến nhà thì khó, chó đến nhà thì sang". Có vẻ điềm lành đây!

Hắn dựng xe luống cuống xong rồi đi vào nhà. Dáng đi chắc sẽ không được tự nhiên lắm! Hắn biết chắc là thế nhưng lại nghĩ nhìn mình chắc cũng không quá tệ đâu. Giầy đen, quần âu thẳng với cái áo khoác da không kéo hết khoá để lộ cái cổ áo sõ mi kẻ được bẻ gọn gàng trông cũng "chững trạc" chứ!. Vừa lúc ông già nàng nhìn ra. Cười duyên chào các cụ cái.Xong hắn vừa định cúi xuống bỏ giày (Sau này hắn không bao giờ phải làm việc này nữa vì các cụ cho phép cứ đi cả giày dép vào trong nhà. Chắc tại nhà có nhiều con gái cho lên quét dọn, lau nhà không thành vấn đề) rồi bước vào nhà thì hai cụ tranh nhau bảo khỏi phải bỏ giày ra cháu ạ! Hắn lưỡng lự định đi thẳng vào trong nhà. Nhưng thôi lần đầu tiên rủ em nó đi thì cứ phải lịch sự bỏ giày ra lấy khách phát!

Hắn bước vào nhà.Nhìn thấy nàng đang khẽ cười với hắn. Cuộc hẹn đã được ấn định trước nên nàng có vẻ không mấy ngỡ ngàng nhưng có phần hơi xấu hổ. Bằng chứng là đôi má thoáng ửng hồng và cử chỉ có vẻ lúng túng. Hắn cười lại với nàng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Nàng bảo chờ nàng một chút rồi chạy vào thay đồ và xin phép các cụ cho đi chơi.( Lúc này hai cụ tâm lý đã lui vào bên trong rồi các bác ạ).Tranh thủ chờ nàng vào đang xin phép hắn nhấp tạm ngụm nước cho tự nhiên và đỡ nghẹn giọng.Chẳng mấy chốc nàng đã trở ra.Ôi chỉ có khoác lên người thêm một cái áo khoác và một cái khăn quàng cùng một cái mũ len mà sao trông nàng dễ thương quá!Nhìn muốn yêu dã man!

Nàng nhìn hắn bảo :" Mình đi đi".

Hắn hơi bất ngờ. Sao ko là :" Mình đi thôi anh" hay :" Mình đi đi anh" nghe nó tình cảm hơn chứ. Nhưng không sao hắn hiểu nàng vẫn còn e ngại và thẹn thùng mà.

Cả hai lên xe có vẻ vẫn còn ngường ngượng. Để phá tan cái không khí giết chết tình yêu đó hắn nắm tay nàng lắc lắc rồi hỏi han vài điều chẳng mấy ăn nhập vào tâm trí của hai người lúc này. Như hôm nay em làm gì? Đi đâu? v..v

Vẫn giữ tốc độ bình bình như lúc sang nhà nàng. Phải rồi! Đi chơi với người yêu có điên mà phóng ầm ầm à? Hắn bắt đầu trở lên tự nhiên, nói liên thiên hết chuyện nọ tới chuyện chai. Nhưng dường như nàng lại rất thích thú về mấy cái chủ đề chẳng vào đâu đó. Nào là hắn vừa suýt tông vào con chó, rồi Beckham làm sao mà bị dính vào mấy cái xì căng đan với mấy cô người mẫu. Linh tinh và linh tinh.

Lúc này nàng đã nép sát vào hắn hơn,tay đã chịu cho vào túi áo hắn. Hắn hiểu điều đó không đơn giản chỉ vì hôm nay trời lạnh. Và hắn vẫn nắm tay nàng huyên thuyên để làm cho nàng cười mãi! Chắc tất cả mọi người đi đường đều đang nghĩ là hắn đang đi chơi với người yêu đây! Hắn hạnh phúc khi nghĩ vậy!

Điểm đến là một cái hồ rất rộng, có thể không rộng hơn Hồ Tây nhưng phải gấp ba lần Hồ Gươm và mang đầy huyền thoại như hồ Núi Cốc.Xung quanh hồ là con đường nhỏ bằng bê tông nhẵn nhụi. Những cột đèn không sáng đứng nấp ló sau những hàng cây vài ba năm tuổi chỗ cao chỗ thấp. Nước trong hồ được cấp bởi con sông Lục Đầu nên mùa này không có nhiều lắm. Nhưng trên bề mặt nước được phủ một lớp sương mỏng làm cho ánh sáng từ những cột đèn không hiện rõ xuống mặt nước mà chỉ sáng mờ mờ.Hắn nắm tay nàng cho xe chạy vòng vòng quanh bờ hồ rồi kiếm một chỗ ngồi để nhìn sang đối diện là dãy đèn sáng in hằn cả xuống lòng hồ!

Vừa ngồi xuống hắn vừa khẽ lẩm nhẩm bài hát nào đó vừa chợt thoáng qua trong đầu :" Này hỡi ông sao trên cao, có hay tôi đang nhớ nàng..."

Vừa cất tiếng thì nàng quay sang vẫn giọng vô tư gắt :" Này! này nhớ ai thế?"

Hắn nhìn nàng ( cố gắng để nàng thấy thật âu yếm ):" Nhớ em đấy"

- Điêu có gia phả

-Thật mà! Không biết bao nhiêu hôm anh với mấy thằng bạn ngồi đếm sao và nhớ em đấy!

-Ngồi với mấy thằng bạn mà nhớ em cõ? Nàng mỉa mai

-Thật! Chuyện anh yêu em cả mấy thằng bạn cũng biết đấy! Chúng nó còn xui anh mấy cách để nói với em cơ.Nhưng mà toàn đến lúc định nói anh lại không dám. May mà hôm rồi lại liều nhắn tin nói cho em.

-...

-Thế em đã từng cho tay vào túi áo ai như anh chưa? Hắn hỏi câu hỏi thay cho thắc mắc là ko biết nàng đã yêu ai chưa và cũng là thay cho câu hỏi :" Em đã từng yêu ai chưa?"

Nàng cười ranh mãnh suy nghĩ rồi nói :" Tính đến lúc này là hai hoặc ba gì đó"

Hắn hơi thất vọng nhưng chợt lấy lại bình tĩnh và nghĩ có thể nàng đùa vì có thể là túi áo của người thân hoặc anh em,họ hàng gì thì sao? Biết đâu cũng là con gái hoặc mẹ nàng thì sao? Nghĩ vậy hắn phấn chấn và quyết định bỏ qua chủ đề này vì theo nguồn tin hắn biết thì nàng chưa từng yêu ai hay có cảm tình với ai cả mà!

Hắn dịu dàng quay qua nàng hỏi:" Trời mùa đông thật đẹp nhưng cũng lạnh nhỉ? Em có lạnh không?"

Thay cho câu trả lời là nàng xoa xoa hai bàn tay vào nhau rồi đan lại và khép vào hai bên đầu gối.

Thấy thế hắn bèn đưa tay quàng qua vai nàng và kéo ngả về mình.Nàng ngoan ngoãn ngả đầu vào vai hắn ngắm những ngọn đèn nhấp nháy bởi những con sóng lăn tăn dưới mặt hồ.

Hắn chìm đắm trong hạnh phúc tuyệt vời và cảm giác được sở hữu một bờ vai mềm mại. Hắn lại nghĩ: thế mà mới cách đây có vài ngày thôi. Chắc chưa đến một tuần hắn vẫn là một gã trai yêu đơn phương. Và vẫn luôn luôn kè kè với mấy thằng bạn thân.Giờ hết rồi nhé! Cho chúng mày ngồi mà ngắm trăng sao.Anh sẽ đi chơi với người yêu!

-Mấy giờ rồi anh? Nàng hỏi và kéo hắn trở lại thực tại.

Kéo tay về dòm đồng hồ! Chết tiệt lại cái đồng hồ không có dạ quang! Lôi mãi mới ra ông cục gạch trong túi quần.

-8h25 em à!

-Mình về sớm anh nhé!

-Uh nhưng mà vẫn sớm mà! Mình ngồi thêm chốc nữa đi em!

Nàng không nói gì ra chiều đồng ý. Hắn lại đưa tay ôm lấy bờ vai nàng và trò chuyện thêm vài ba câu chuyện linh tinh nữa.

Về đến nhà nàng mới hơn 9h một tí nhưng hắn không có ý định vào ngồi chơi nữa mà muốn về ngay cái giường thân yêu để nằm và nghĩ lại những giây phút tuyệt vời vừa qua!

Cuộc hẹn đầu tiên khá tốt đẹp.Không một nụ hôn,không một lời thề hẹn.Nhưng hắn không lấy làm thiếu thốn.Tất cả còn ở phía trước mà! Hắn yêu nàng và nàng cũng yêu hắn! Cho đến lúc này thế là quá đủ!

Hết phần 2

My love story 1

Hắn đưa tay ngó đồng hồ. Chết tiệt! Cái đồng hồ ko có dạ quang làm cho trong bóng tối ko tài nào mà nhìn được gi.Đành phải móc con cục gạch ra xem mấy gi thôi.Hắn có thói quen phải xác định mình đang khoảng thời gian nào mỗi khi tỉnh giấc.

11h đêm, ánh sáng của cái màn hình con cục gạch làm hắni nheo nheo mắt lại.

Sao thế nhỉ? Sao hôm nay lại tỉnh giấc sớm thế nhỉ? Chắc ko phải do mấy chai bia uống hồi chiều đâu. Vì bt mỗi khi uống bia về hắn thường ngủ tít tới tận sáng trắng mà.Đành vậy lướt qua danh bạ xem có đối tượng nào có thể nhn tin trêu vào gi này ko?Thôi nào mình đã t hứa sẽ làm ngưi tốt nốt tháng này mà.Vậy thì làm gì bây gi?Nhắn tin cho nàng vậy! Dù sao thì cũng või đi một phần nỗi nh đang len vào trong hắn!

0987:T đã ngủ chưa?Đang làm gì thế? Hôm nay đi chơi thế nào?

0904:Mình chưa ngủ được. Chẳng làm gì cả.Đang nằm nh một số bạn bè thôi.

0987:Chẳng bù cho mình.Chỉ nh có mỗi một ngưi thôi!

0904:Ai ?N nh ai mà lọ mọ đêm hôm thế?

0987:Lạy chúa! Con hứa sẽ ăn chay cả năm (tính luôn mấy ngày tết) nếu chúa có thể giúp con bớt nh về ngưi ấy một chút đi! T nằm lẩm nhẩm câu ấy gần được 1000 phát cho đến khi nhắn tin cho T đấy!

Câu này điêu quá! Hắn vừa mới ngủ dậy xong mà!

0904:Nếu vậy thì cậu c nhẩm tiếp đi. Biết đâu chúa đang bận ,đến câu th 2000 ngài sẽ rảnh hơn và làm giúp thì sao?

0987:Hay là T giúp t đi!

0904:Xin lỗi! T muốn lắm!Nhưng thường chúa không phải là con gái mà! Với lại t không có ý định ăn chay suốt năm đâu.

0987:Không ý t là...t đang nh tới một ngưi.Một người mà t rất nh.Nỗi nh không phải mới bắt đầu.Mà t rất lâu rồi.

Hắn soạn tin nhn ra nhưng bồi hồi mãi chưa gởi được.Hắn sao thế nhỉ? Bình thường hắn có thể nói như máy vài trăm câu hay hơn thế nhiều trước cả lũ con gái mà ko thấy gượng mồm.Bi gi chỉ có một tin nhắn thôi mà sao khó khăn thế nhi?Nếu nàng chưa bắt đýợc tín hiệu.Nàng chỉ đang đùa hắn như hn vẫn hay đùa bọn con gái cười ô ố kia thì sao?Liệu nàng có người yêu rồi thì sao? Liệu .....Nhưng nàng cũng quan tâm tới hắn đấy ch! Bằng chng là nàng cũng nhắn tin trả lời đấy thôi.....Nhưng.....

Tít....tít....tít

Trên màn hình con cục gạch nhấp nháy có tin mới gởi đến!

0904:Này! Ngưi có nhiều nỗi nh! Ngủ rồi hả?

Vua thua thằng liều.Cổ nhân đã dạy rồi.Không biết bao ngườiđược cả thiên hạ cũng bắt đầu t những việc làm mạo hiểm và liều lĩnh.Hắn quyết rồi! Dù sao cũng phải nói cho rõ hết đêm nay.Đến đâu thì đến! Được ăn cả ngã về ko! ^_^(với lại dù sao cũng mất ngủ rồi)

0987:Không! T đang không biết phải nói thế nào.Vì t tin chắc rằng khi nói ra thảo nào T cũng sẽ bất ng. T ...t muốn nói rằng t đang rất nh T và t...t yêu T.

Hắn đọc lướt lại một lần và ghi nh cái khoảng khắc này vào trong não bộ.Rồi nhắm mắt đưa tay bấm phím Send.

....

5 phút trôi qua.Như cả một thế kỉ nhưng hắn vẫn vậy.Đực mt ra trên tay vẫn cần con cục gạch thân yêu. Và đâu đó trong cái đầu to đầy tóc của hắn bắt đầu xuất hiện một cảm giác hối hận. Vì biết đâu sẽ làm cho hắn và ngưi ấy t nay sẽ xa cách ra.Không còn được trò chuyện t nhiên (để rồi thỉnh thoảng nhìn trộm nữa). Hắn s ngưi ấy sẽ tránh mặt hn,hắn s không được nhìn thấy ánh mắt ngưi ấy nhìn hắn mỗi khi hắn pha trò trước đám đông.Hắn s con Cục gạch sẽ buồn vì t nay sẽ không đc nhắn tin cho thuê bao My love trong máy nữa.

....

Tít...tít..tít

Hắn giật cả mình suýt rơi máy khi con cục gạch rung lên báo có tin nhắn gởi tới.

0904:N sẽ nghĩ như thế nào nếu t nói rằng t không bất ng đâu.T rất hạnh phúc! Nhưng t s bởi vì bên cạnh N có nhiều con gái quá.Và có một số người sẽ buồn. Vì người ấy rất yêu N.N có biết ko?

Hắn suýt nhảy lên vì sung sướng! Vậy là thành công rồi.Hoá ra nàng cũng cảm mình ra phết! Và nàng ngại vì mình có một số mối quan hệ với một số ngưi con gái khác.Không thành vấn đđâu em yêu vì anh chỉ yêu có mình em thôi.Anh t nghĩ thế và mỉm cưi bấm phím soạn tin nhắn

0987:Oi! N cũng rất hạnh phúc! Cuộc đời như một con tàu vậy.Trải qua nhiều ga và cuối cùng cũng tìm đưc ga đích.N đã biết một người con gái.Ngưi đó có bên ngoài trông rất mỏng manh nhưng tiềm ẩn bên trong một tâm hồn rất đẹp, rất thông minh.Đã t lâu N thường hay quan sát thầm ngưi ấy. Từng c chỉ, từng nụ cưi, từng lời nói.Mọi th đều dịu dàng và đáng yêu!Mỗi lúc bên ngưi ấy N thường làm mọi cách để ngưi ấy vui, đđược nhìn thấy nụ cưi thật t nhiên và thoải mái của ngưi ấy. Và mỗi lúc không bên ngưi ấy N cảm thấy nh, thấy yêu vô vàn! T à! Ai cũng phải có nhiều mối quan hệ. Và ko ít các mối quan hệ đó có tình cảm. Nhưng người N thấy quan trọng nhất, thấy yêu nhất là T. Điều đó là đủ rồi phải ko T?

Hắn thật sự bất ngờ! Thật ngạc nhiên khi những điều mình nói thật lại hay đến vậy! Kiểu này mà nói với nàng nào chả chết! :D

0904:Nhưng T ngại phải đối diện với ngưi ấy! Vì ngưi ấy yêu N nhiều lm

0987:Không nhiều như T nghĩ đâu! Với lại rồi người ta cũng sẽ quên thôi. Quan trọng là gi đây N chỉ nghĩ đến một mình T thôi!

0904: Uh! Gi mình sẽ ko nhắc đến chuyện này nữa.

0987:Ok! Gi đi ngủ đi nhé! Đêm đã khuya rồi đấy! N sẽ chẳng ngủ được đâu! Vì N hạnh phúc quá mà!

0904: Vậy N cũng ngủ ngon nhé! Y.N.N!

0987: Ê! Kinh Coran điều 201 chương VI nói phải gọi người yêu là anh (em) thì Thánh Ala mới ban phước cho tình yêu đó. Vì thế ngủ thật ngon em yêu nhé! Hôn em trong giấc mơ!

0904: Hì!Vậy à! Ngủ ngon anh yêu! H.A!

Hết phần 1